Phụ nữ di dân với visa tạm thời nên làm gì khi bị bạo hành gia đình?

Family Violence

On average a woman in Australia dies every nine days at the hands of their current or former partner. Source: AAP

Get the SBS Audio app

Other ways to listen

Những người tranh đấu chống nạn bạo hành gia đình lo ngại rằng đại dịch COVID-19 sẽ trở thành một khoảng thời gian tuyệt vọng đối với các phụ nữ bị lạm dụng, khi họ phải phụ thuộc vào đối tác có visa tạm thời, và gặp rào cản trong việc tiếp cận các dịch vụ xã hội do tình trạng visa của họ.


Trong khoảng thời gian bình thường thì ba trong số mười người phụ nữ ở Úc - từ mười lăm tuổi trở lên – gặp phải tình trạng bạo hành về thể chất hoặc là bạo hành tình dục, theo số liệu của Cục Thống kê Úc.

Tuy nhiên, tình trạng gia đình căng thẳng quá mức trong thời gian cách ly do đại dịch đã dẫn đến sự gia tăng những lời kêu gọi giúp đỡ từ các nạn nhân của bạo lực gia đình.

Bà Michal Morris, người đứng đầu trung tâm đa văn hóa chống bạo lực gia đình inTouch tại Victoria, nói rằng các nhà quản lý thông thạo hai ngôn ngữ và các luật sư di trú đã rất bận rộn trong việc hỗ trợ từ xa cho nhiều phụ nữ hơn so với bình thường.

"Do tình trạng việc làm thay đổi đột ngột, nhiều phụ nữ đang giữ tạm thời đã bị thất nghiệp, nhưng họ không đủ điều kiện để nhận hỗ trợ từ Centrelink, cũng không đủ điều kiện cho các gói hỗ trợ từ chính phủ liên bang, và từ đó chúng tôi đã chứng kiến một loạt phụ nữ gặp phải bạo hành gia đình. Họ chẳng có nguồn thu nhập nào và đang lo sợ cho sự an toàn của bản thân, cũng không biết làm sao để kiếm tiền mua thức ăn và trả tiền thuê nhà."

Tiến sĩ Ruchita, một nhà quản lý trường hợp tại inTouch nói rằng nhiều phụ nữ có nguồn gốc tị nạn và di dân không muốn tìm sự giúp đỡ vì hổ thẹn và sợ bị kỳ thị. Bà lo ngại rằng nhiều nạn nhân của bạo hành gia đình không thể trở về quê hương vì tài chính hạn chế, biên giới đóng cửa và họ sợ bị tẩy chay khỏi cộng đồng tại quê nhà.

Tiến sĩ Ruchita nói rằng một phụ nữ cùng với ba đứa con đã thoát khỏi bạo hành gia đình, nhưng sau đó lại trở về với kẻ ngược đãi mình do nguồn tài chính hạn hẹp không đủ nuôi con.

"Tôi nghĩ rằng cô ấy đã mạo hiểm với sự an toàn của mình, nhưng cô ấy chẳng có sự lựa chọn."

Là cơ quan hỗ trợ đa văn hóa duy nhất của Úc về bạo hành gia đình, với một trung tâm pháp lý tại chỗ, inTouch đã giúp khoảng 40% khách hàng của họ có visa tạm thời vào năm 2018 và 2019.
Bà Morris cho biết inTouch đã nhận thấy một dạng bạo hành mới khi thủ phạm sử dụng COVID-19 như một vũ khí chống lại các phụ nữ yếu đuối, trình độ tiếng Anh thấp và chỉ có thể tiếp cận thông tin từ kẻ lạm dụng họ trong thời gian cách ly.
"Điều đó đã mang lại rất nhiều nhu cầu và nhiều lo lắng từ phía những người phụ nữ, họ không cảm thấy an toàn ở bất cứ đâu và những tổn thương về thể chất, cảm xúc và tâm lý trước đây lại càng gia tăng."

Bà Morris nói rằng định nghĩa về bạo lực gia đình đã được mở rộng kể từ khi Ủy ban Hoàng gia về Bạo hành trong gia đình ở Victoria, đã bao gồm các hành vi khác ngoài việc lạm dụng thể xác từ vợ hoặc chồng hoặc các thành viên trong gia đình.

"Nếu một phụ nữ đang trải qua cảm giác không an toàn vì bất kỳ lý do gì: về tình cảm, tài chính, tâm lý, tình dục cũng như thể chất. Nếu họ cảm thấy tính mạng của bản thân hoặc của con cái bị đe dọa, nghĩa là họ đang trải qua bạo lực gia đình và họ nên tìm sự giúp đỡ."
ما بين الكورونا وانفجار بيروت: كيف تتعامل مع مشاعر الغضب ،العجز والحزن؟
Calling for help on the phone. Source: Antonio Guillem/Getty Images
Luật sư di trú Nilesh Nandan nói rằng một nạn nhân đang giữ visa tạm thời nếu quyết định rời khỏi một mối quan hệ bạo hành thì cần có hai bằng chứng hỗ trợ của một nhân viên xã hội, bác sĩ gia đình, nhà tâm lý học hoặc là cảnh sát để thoát khỏi tình trạng visa phụ thuộc và cắt đứt quan hệ với kẻ bạo hành.

“Chắc chắn một điều là họ khó có thể quay trở về quê nhà bởi vì biên giới Úc vẫn đóng cửa và đất nước của họ cũng vậy. Họ cần sự tư vấn cho người nhập cư về những thay đổi của hoàn cảnh khi mối quan hệ của họ kết thúc, và tất nhiên, nếu họ bị bạo hành gia đình, họ cần phải thoát khỏi tình trạng đó để được an toàn và đến trung tâm lánh nạn, họ cần nói chuyện với bác sĩ gia đình của họ ngay lập tức."

Chính phủ liên bang đã dành 150 triệu đô la để hỗ trợ các nạn nhân của bạo hành gia đình và lạm dụng tình dục trong đại dịch coronavirus.

Bà Morris cho biết nhiều phụ nữ giữ visa tạm thời bị hạn chế quyền làm việc và không đủ điều kiện để tiếp cận các dịch vụ y tế, cộng đồng hoặc xã hội cơ bản do tình trạng visa của họ. Để đối phó với cuộc khủng hoảng y tế, inTouch đã hợp tác với tổ chức xã hội Melbourne Sibling Kinfolk để viện trợ thực phẩm khẩn cấp cho những người cần giúp đỡ nhất.

"Khi lệnh cách ly xã hội do COVID-19 được ban hành, chúng tôi có rất nhiều khách hàng làm việc trong ngành dịch vụ, họ là phục vụ bàn tại các nhà hàng hoặc là làm việc tại các thẩm mỹ viện. đó là những nơi phải đóng cửa và đó là lý do tại sao những phụ nữ này rất cần sự giúp đỡ."

Tracey - không phải tên thật của cô - đã thoát khỏi một kẻ rình rập bạo hành ở quê nhà để bắt đầu một cuộc sống mới ở Úc. Cô đã yêu một người châu Âu đang giữ visa làm việc tạm thời và trở thành người phụ thuộc vào visa của anh ta. Mối quan hệ của họ tan vỡ cách đây gần hai năm, khi bạn trai cũ của Tracey trở thành một kẻ buôn ma túy.

Mọi thứ đã nhanh chóng trở nên tệ hơn sau khi Tracey rời khỏi mối quan hệ đó. Và Tracey không phải là trường hợp duy nhất. Theo báo cáo của Cục Thống kê Úc, 1/4 số phụ nữ đã bị lạm dụng tình cảm bởi một đối tác hiện tại hoặc trước đây, kể từ khi họ mười lăm tuổi.

Sự căng thẳng về tinh thần mà Tracey phải chịu đựng trong gần hai năm khiến cô vô cùng sợ hãi và lo lắng. Cô làm công việc chăm sóc cho trẻ khuyết tật ở Lãnh thổ phía Bắc, nơi có rất ít lao động có kỹ năng như cô. Mặc dù cô đã làm việc được 5 năm, nhưng chủ của cô không thể tài trợ visa làm việc cho cô.

“Với một cuộc sống hoàn toàn mới, tôi đã làm việc chăm chỉ với những đứa trẻ. Bởi vì đó là một tổ chức phi lợi nhuận, họ nói rằng không thể tài trợ cho tôi vì chi phí quá đắt.”

Điều đó có nghĩa là Tracey vẫn phải phụ thuộc vào visa của đối tác cũ, người đã lạm dụng cô, và cô không thể hoàn toàn rời khỏi anh ta.

“Anh ấy vẫn bán ma tuý và có lẽ anh ấy sẽ nhận được visa, đó là điều bất công. Tôi không thể làm gì để thoát khỏi tình huống khủng khiếp này.”

Ông Nandan nói rằng bởi vì đối tác của Tracey là người nước ngoài, nên lựa chọn duy nhất của cô bây giờ là tự xin visa. Ông nói rằng nhiều phụ nữ có visa tạm thời đã bị phát hiện trong tình trạng tương tự, sau khi rời khỏi đối tác lạm dụng họ. Và một khi nạn nhân tố cáo việc bạo hành gia đình, ngoài hành động độc lập chống lại người phạm tội, sẽ không có cứu trợ di dân cho nạn nhân nếu như đối tác của họ chỉ có visa tạm thời.

"Trường hợp như vậy rất phổ biến. Nó là lý do khiến cho bên vi phạm không sợ bị tố cáo."
Trong năm 2015-2016, 529 phụ nữ phụ thuộc vào đối tác đang giữ visa tạm thời đã được áp dụng các điều khoản về bạo hành gia đình để được thường trú, hơn 70% đã thành công. Mặt khác, ông Nandan lo ngại rằng không có mạng lưới an toàn cho nạn nhân giữ visa phụ thuộc, vì Đạo luật Di cư ưu tiên cho người xin visa đối tác.
“Những người phụ thuộc không thể vào thường trú nếu rời khỏi đối tác của họ. Họ phải xin một visa khác mà có thể là là họ không đủ điều kiện, hoặc là họ phải quay trở về đất nước của họ, đó là áp lực lớn cho nhiều phụ nữ đang giữ visa tạm thời ở Úc.”

Phụ nữ giữ visa tạm thời có rất ít lựa chọn, theo ông Nandan, bởi vì việc xin visa khác cũng mang lại những vấn đề mới. Nếu xin visa du học thì họ phải trở thành một sinh viên thực thụ và họ đã kiếm được tiền để đăng ký học, trong trường hợp họ đã trở thành người nộp đơn chính. Còn nếu muốn có visa làm việc thì họ phải tìm được một người chủ có khả năng tài trợ cho họ và điều đó thực sự rất khó khăn, nhất là vào thời điểm đại dịch COVID-19.”

Ông nói rằng nhiều nạn nhân của bạo hành gia đình đang giữ visa phụ thuộc trong lúc tuyệt vọng đã nộp đơn xin visa khác, nhưng họ ít có khả năng thành công

"Khi họ làm điều đó, thì sẽ gây rắc rối không chỉ cho bản thân họ, bởi vì cuối cùng họ cũng không được cấp visa, và họ còn ảnh hưởng đến những người nộp đơn khác vì tiến độ xử lý hồ sơ bị chậm lại, khi một loạt các ứng dụng được thực hiện mà không có triển vọng, sau đó còn làm quá tải việc xử lý hồ sơ ở tòa."

Bà Morris nói rằng inTouch đang kêu gọi chính phủ cho phép tất cả phụ nữ bị bạo hành gia đình ở Úc được tiếp cận các dịch vụ an toàn và được hỗ trợ mà không tính đến tình trạng visa của họ. Bà kêu gọi các nạn nhân hãy tìm sự giúp đỡ cho dù tình huống có thể vô vọng.

"Và tôi hiểu là sẽ rất khó khăn nếu như quý vị bị kẹt ở nhà cùng với kẻ bạo hành, nhưng nếu có thể liên hệ với dịch vụ của chúng tôi, hoặc là Safe Steps hoặc là 1800 RESPECT, hãy cho chúng tôi biết khi nào chúng tôi có thể gọi lại và cách an toàn để gọi cho quý vị - đó là bước đầu tiên và chúng ta sẽ bắt đầu tiến lên từ bước đầu tiên đó."

Để biết thêm thông tin về inTouch, hãy truy cập inTouch.org.au hoặc gọi số điện thoại miễn phí 1800 755 988 từ thứ Hai đến thứ Sáu, từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều nếu bạn sống ở Victoria.

Để được hỗ trợ trên toàn nước Úc, hãy liên hệ 1800 RESPECT, Đường dây của dịch vụ toàn quốc về tư vấn bạo hành trong gia đình và xâm phạm tình dục, theo số 1800 737 732 vào bất cứ lúc nào.

Nếu quý vị cảm thấy đau khổ và cần hỗ trợ về mặt cảm xúc, hãy gọi cho dịch vụ hỗ trợ chăm sóc sức khỏe tâm thần Beyondblue theo số 1800 512 348 hoặc gọi cho dịch vụ Lifeline theo số 13 11 14 vào bất cứ lúc nào.

Đối với phụ nữ, muốn biết thông tin liên quan đến sức khỏe phụ nữ bằng ngôn ngữ của mình, hãy liên hệ với Trung tâm đa văn hóa về sức khỏe phụ nữ theo số điện thoại miễn phí 1800 656 421 trong khoảng thời gian từ 10 giờ sáng đến 4 giờ chiều.

Nếu cần hỗ trợ thông dịch, hãy gọi số 13 14 50 để có thông dịch viên và yêu cầu được kết nối với tổ chức hỗ trợ mà quý vị mong muốn.

Hãy gọi ngay 000 nếu cuộc sống của quý vị gặp nguy hiểm.

Thêm thông tin và cập nhật Like Nghe SBS Radio bằng tiếng Việt mỗi tối lúc 7pm tại 

Share